Giới thiệu Sách - Danh gia cổ vật (Tập 4) - Minh Nhãn Mai Hoa
Tác giả: Mã Bá Dung
Dịch giả: Tố Hinh
Nhà xuất bản: Hội nhà văn
Số trang: 724
Kích thước: 14 x 20.5cm
Ngày phát hành: 03-2021
KỲ ẢO, GIẢ TƯỞNG (FANTASY) / REVIEW CỦA NGƯỜI ĐỌC / REVIEW SÁCH / SÁCH HƯ CẤU / THỂ LOẠI SÁCH / TRINH THÁM, KINH DỊ, LY KÌ / VĂN HỌC HIỆN ĐẠI
Review Danh gia cổ vật phần cuối – Minh Nhãn Mai Hoa
April 5, 2021 - by midori - Leave a Comment
Views: 67
Danh gia cổ vật 4
[Review có spoil tình tiết của sách]
Cổ vật có thể chia làm mấy loại: đồ kim thạch, gốm sứ, thư hoạ, đồ gỗ, đồ đồng điếu và minh khí. “Kỳ án đầu phật” nói về đồ kim thạch với trung tâm là đầu tượng Phật ngọc của Võ Tắc Thiên, “Thanh Minh Thượng Hà Đồ” nói về thư hoạ với trung tâm là bức “Thanh Minh Thượng Hà Đồ” của Trương Trạch Đoan thời Bắc Tống, “Hôi của Đông Lăng” nói về đồ đồng điếu và minh khí với vụ án trộm mộ Đông Lăng. Còn “Minh Nhãn Mai Hoa” nói về đồ gỗ và chủ yếu nhất là gốm sứ, vì khởi nguồn của mọi chuyện là một bộ năm chiếc choé.
Đó là năm chiếc chóe sứ vẽ phỏng theo các điển tích của người Trung Quốc: Ba lần ghé lều tranh, Thắp nhang vái trăng, Quỷ Cốc Tử xuống núi, Đóng quân Trại Tế Liễu, Uất Trì Cung xông pha cứu chúa. Mỗi chiếc choé kể một câu chuyện, cũng cất giấu một bí mật.
Năm chiếc choé cổ này, là thứ mà bất kỳ tay chơi ngoạn cổ si mê gốm sứ nào, nếu như đã sở hữu thì ắt hẳn sẽ nâng niu không nỡ rời; thế nhưng giá trị của một vật đối với mỗi người lại rất khác nhau. Có người coi choé sứ là cổ vật giá trị liên thành, phải nâng niu gìn giữ, lại có người lại chỉ coi ấy là một món đồ, thậm chí là không tiếc công huỷ hoại, miễn đạt được mục đích.
Kẻ nào nắm được trong tay năm chiếc choé, sau lại tìm được người duy nhất nắm giữ tuyệt kĩ vá gốm đã thất truyền, có thể lần ra bí mật người xưa giấu vào những món đồ cổ ấy. Bí mật ấy là thứ mà người Nhật và người Trung Quốc tranh giành nhau từ nhiều năm trước, được chôn vùi cùng với máu và nước mắt của không biết bao nhiêu con người.
Sau án đầu Phật ngọc trong Minh đường Võ Tắc Thiên, khám phá bí mật ẩn giấu trên bức Thanh Minh Thượng Hà Đồ, lần này, Hứa Nguyện lại tham gia vào một vụ án khác có liên quan đến năm chiếc choé cổ nọ, kiên trì điều tra về danh tính Lão Triều Phụng – kẻ đứng sau thao túng một đường dây làm đồ giả cực lớn. Về công, anh muốn bắt lão phải lộ mặt để chịu sự trừng trị thích đáng, trả lại sự yên bình, trong sạch cho giới cổ vật; về tư, Lão Triều Phụng liên quan đến cái chết của bố mẹ anh, hơn nữa cũng rất có thể là kẻ biết bí mật chuyện năm xưa ông anh bị quy là Hán gian vì vụ đầu Phật ngọc của Võ Tắc Thiên. Chỉ khi bắt được kẻ này, những bí mật năm xưa bị chôn vùi mới có thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Theo hành trình điều tra và khám phá của nhân vật chính Hứa Nguyện, những câu hỏi sẽ lần lượt được trả lời. Vì sao các phe phái đều tranh nhau đoạt lấy năm chiếc choé sứ? Bí mật được giấu trong đó rốt cuộc là gì và quan trọng tới mức nào? Lão Triều Phụng đóng vai trò thế nào trong tấn thảm kịch năm xưa?
Hứa Nguyện vẫn cố chấp và cứng đầu như trước, luôn cố gắng giữ vững quy tắc dù nhiều lần sự cứng nhắc này đã dồn anh vào thế bí, tuy nhiên anh cũng không còn quá bộp chộp giống xưa mà đã trưởng thành thêm nhiều. Đặc biệt với sự xuất hiện của nhân vật mới – Dược Bất Thị, con trai cả nhà họ Dược, anh trai Dược Bất Nhiên, tiếp thêm trợ lực để Hứa Nguyện tiếp tục kiên trì trên con đường vạch mặt Lão Triều Phụng. Song song đó, khuôn mặt thật của không ít người quen cũng bắt đầu lộ ra ánh sáng trong cuộc chiến thiện – ác này. Người tưởng đứng về phía chính nghĩa, hoá ra chỉ là kẻ ác ẩn mình chờ thời; người tưởng đã nghiêng hẳn về bóng tối, không ngờ lại vẫn luôn âm thầm theo đuổi mộng ước và lý tưởng của bản thân…
Thông qua câu chuyện của mỗi cá nhân, Mã Bá Dung cũng ẩn ý trỏ tới “đạo đức làm người”. Đặc biệt là câu hỏi, biết quý trọng cổ vật là tốt, nhưng quý trọng tới mức dùng mạng người để đổi lấy thì có còn tốt nữa không? Có một chi tiết cuối truyện khiến mình chú ý, đó là khi Dược Bất Nhiên dứt khoát phá huỷ một lô đồ cổ giá trị liên thành. Hành động này của anh nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người. Có lẽ Dược Bất Nhiên là người duy nhất coi đồ cổ chỉ là “đồ”, nếu những món đồ ấy tiềm ẩn nguy cơ gây ra tranh chấp và đổ máu thì tốt nhất chúng không nên xuất hiện.
Nếu ba tập trước, nhân vật Dược Bất Nhiên còn là một dấu hỏi lớn với mình thì đến tập này, mình đã có thể chắc chắn rằng đây là nhân vật yêu thích nhất của mình trong cả bộ truyện. Người này mang mệnh hồ ly, khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười, nhưng thật ra trong lòng luôn giữ khoảng cách với người khác. Không ai biết anh ta muốn làm gì hay thật sự nghĩ gì, nhưng anh lại là người kiên trì nhất với lý tưởng của mình, không phải là kẻ cà lơ phất phơ bị Lão Triều Phụng lôi kéo. Lúc Dược Bất Nhiên làm động tác vái sinh tử thay cho lời từ biệt, mình cảm thấy anh là một người rất trọng tình nghĩa và có lẽ nếu như lựa chọn cái chết, thì cái chết của Dược Bất Nhiên sẽ là cái chết thanh thản nhất, vì anh tự mình lựa chọn nó sau khi đã hoàn thành tâm nguyện của bản thân.
“Danh gia cổ v
Giá ALLIN