Giới thiệu Sách - Lấy Nước Đường Xa
Tên Nhà Cung Cấp Thái Hà
Tác giả Linda Sue Park
Người Dịch Nguyễn Thanh Tùng
NXB NXB Lao Động
Năm XB 2021
Ngôn Ngữ Tiếng Việt
Trọng lượng (gr) 200
Kích Thước Bao Bì 17.6 x 11.3 cm
Số trang 168
Hình thức Bìa Mềm
Năm phát hành : 2021
Lấy nước đường xa - Cuốn tiểu thuyết dựa trên một câu chuyện có thật tại Châu Phi. Hai câu chuyện đan xen nhau kể về hai đứa trẻ tại Sudan – sống ở hai thời kỳ khác nhau – hai bộ tộc đối lập nhau và hai cuộc “đấu tranh” không giống nhau.
Nya là một cô bé mười một tuổi ở năm 2008. Cô bé phải đi bộ mỗi ngày 8 tiếng để lấy nước từ một cái ao ô nhiễm - hai chuyến mỗi ngày. Cô bé không có thời gian cho trường học, cho vui chơi, cho tất cả những điều mà hầu hết các cô gái nhỏ đều trải qua. Cho đến khi, một ngày nọ, những người lạ vào làng của họ để đào giếng và xây trường học.
Salva là cậu bé 11 tuổi đi bộ xuyên lục địa Châu Phi để tìm thức ăn, gia đình và một nơi trú ẩn. Đó là năm 1985 khi Salva đang đi học và chiến tranh nổ ra. Salva phải băng qua sa mạc để đến một trại tị nạn ở Ethiopia. Sau một thời gian dài ở lại, Salva một lần nữa băng qua sa mạc để đến Kenya. Trên chặng đường dài ấy nhiều đã không vượt qua được. Họ chết vì đói, bị thú vật dữ và bị binh lính tấn công. Salva là số ít những người còn sống sót và được một gia đình người Mỹ nhận nuôi.
Câu chuyện của Nya và Salva đã giao thoa và kết nối với nhau. Nya kết thúc hành trình 8 tiếng mỗi ngày đi lấy nước cho gia đình và được đến trường học. Nhưng hành trình của Salva thì vẫn tiếp tục với một diễn biết khác nhiều ý nghĩa và tươi sáng hơn!
Những thông tin thú vị về cuốn sách
- Cuốn sách bán chạy nhất tại New York time
- Raiting: 10.200 tại Amazon
- Top 1 sách viết về trẻ em Châu Phi tại Amazon
- Top 1 sách lịch sử Châu phi thể loại hư cấu tại Amazon
- Top 2 sách hư cấu về quân đội dành cho trẻ em tại Amazon
Trích đoạn hay
Nam Sudan, 2008
Nya thả chiếc can và ngội bệt xuống đất. Nó luôn cố gắng tránh xéo phải những cây cỏ gai mọc ven lối đi nhưng không dễ. Gai nhọn vương khắp nơi. Con bé nhìn xuống lòng bàn chân. Đây rồi, nửa cái gai nhọn đâm đúng giữa gót chân. Nya lấy tay nặn xung quanh cái gai. Đoạn với tay nhặt lấy một cái gai khác trên mặt đất để khêu cái gai găm ở gót chân ra. Con bé mím chặt môi vì đau quá.
Nam Sudan, 1985
BÙM!
Salva ngoảnh lại và quan sát. Phía sau nó, một cột khói đen khổng lồ từ từ bay lên. Lửa bốc ra từ đó. Trên đầu, một chiếc phản lực quay đầu lao vút đi như một con ác điểu.
Khói bụi mịt mù và Salva không còn nhìn thấy được ngôi trường thân yêu của nó nữa. Nó vấp chân suýt ngã. Nhưng phải tiếp tục chạy không được ngoái đầu lại. Vì không nó sẽ chậm lại. Salva cúi thấp đầu xuống và chạy. Nó chạy miết tới khi không còn hơi để chạy
nữa. Nó lê từng bước. Liên tục như vậy trong mấy giờ đồng hồ cho tới khi mặt trời gần tắt hẳn. Đi cùng nó còn rất nhiều người nữa. Nhiều đến mức mà nó chắc rằng nguyên làng, nơi có trường nó học, cũng không thể nhiều người đến vậy. Hẳn là toàn bộ số người của cả vùng đất này đang cùng di tản. Vừa đi, những ý nghĩ miên man cứ hiện lên trong đầu Salva theo từng nhịp bước. Mình đang đi đâu đây? Gia đình mình đâu? Liệu mình có còn đượcgặp lại gia đình không?Đoàn người dừng lại khi trời tối hẳn không còn nhìn thấy lối đi nữa. Ban đầu họ đứng tản mát, thi thoảng có vài tiếng rì rầm, nhưng phần lớn đều lặng im trong sợ hãi.
Một lát sau, vài người đàn ông trung niên túm tụm lại bàn bạc gì với nhau rồi một người nói lớn, “Bà con, hãy đứng cùng với người làng mình. Bà con sẽ tìm thấy người quen.” Salva đi vòng quanh tới lúc nghe thấy tiếng gọi “Loun-Ariik! Ai người làng Loun-Ariik tới đây nào!” Salva thấy người nhẹ bẫng. Đó là người làng nó. Nó vội vàng đi theo tiếng gọi. Khoảng hơn chục người đứng thành một nhóm bên lề đường. Salva liếc qua từng khuôn mặt. Chẳng có ai trong gia đình nó cả. Nó chỉ nhận ra vài người – một người mẹ bồng con, hai người đàn ông, một bạn gái chừng tuổi nó – nhưng chẳng biết rõ ai cả.
Dầu sao thì nhìn thấy những gương mặt quen cũng dễ chịu lắm rồi. Cả đoàn người qua đêm đó ven đường, những người đàn ông trong đoàn thay phiên nhau thức để canh gác. Sáng hôm sau, đoàn người lại tiếp tục lên đường. Salva đi giữa đoàn với mấy người lớn cùng làng với nó. Đến đầu giờ chiều thì nó nhìn thấy một toán lính ở phía trước.
Trong đoàn có người nói khẽ, “Phiến quân đấy!” Phiến quân là những người đang chống lại chính phủ. Salva đi ngang qua mấy binh sĩ đang đứng ven đường. Mỗi người mang một khẩu súng lớn. Súng của họ không chĩa về đám đông nhưng trông vẫn rất dữ tợn và đề phòng. Một vài phiến quân nhập vào đoàn người, lặng lẽ đi phía sau. Giờ thì cả đoàn người đã bị bao vây.
Không biết chúng sẽ làm gì đây? Gia đình mình đâu rồi?
Giá WUKONG